Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Sự khác biệt giữa vợ và nhân tình.

Một người đàn ông đang mắc phải căn bệnh hiểm nghèo khó qua khỏi, khi biết bệnh tình của mình đang dần nguy kịch, anh ta nằm trong bệnh viện lần lượt gọi điện cho 2 người phụ nữ, một người là nhân tình, một người là vợ anh ta. Hai người phụ nữ người trước người sau bước vào phòng bệnh. Nhìn thấy nhân tình của mình, mắt anh ta sáng rực lên, anh ta từ từ lôi trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ, sau đó rút ra một chiếc lá khô được ép cẩn thận rồi nói: “Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là dưới một gốc cây tử đinh hương, khi đó có một chiếc lá rơi đúng trên tóc em, anh cảm thấy thật trùng hợp, chiếc là ấy như mình chứng cho tình yêu của chúng ta vậy. Vì thế anh vẫn trân trọng cất giữ nó. Cả đời này anh sẽ không thể quên được em.” Cô nhân tình vô cùng cảm động, nghĩ lại khoảng thời gian vừa ngọt ngào hạnh phúc, nhưng cũng chua xót đau khổ kia, nhớ lại những lúc hai người gắn bó với nhau không rời, chỉ hận một nỗi rằng tại sao hai người không được gặp nhau sớm hơn, không được yêu nhau trước khi anh lập gia đình. Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi, nhân tình vẫn mãi chỉ là nhân tình, cô sẽ chẳng bao giờ cô được cơ hội ở bên anh như một người vợ thật sự, mọi đau khổ cuối cùng cũng chỉ mình cô chịu.

Lúc này, vợ anh ta cũng từ từ bước chân vào phòng bệnh. Anh ta nhìn vợ với ánh mắt đầy tội lỗi, như muốn thật lòng xin lỗi vì những gì đã giấu diếm bấy lâu. Anh ta lôi ra từ dưới gối một chiếc ví, nói với vợ: “Đây là tất cả số tiền anh đã tích cóp được trong những năm qua, còn có cả quyền cổ phần công ty, sổ đỏ,… bây giờ gửi lại cho em và con trai. Mong hai mẹ con sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc. Anh phải đi rồi…”. Cô vợ ôm chặt lấy anh khóc nức nơ: “Anh đáng chết lắm. Đã lừa dối em lâu như vậy thì cứ giấu đi, đến bây giờ còn cho em biết thì có tác dụng gì chứ. Anh tưởng em ngu ngốc sao, chồng mình làm gì bên ngoài anh tưởng em không biết gì sao. Cũng chỉ vì em nghĩ anh chẳng qua chỉ muốn chơi bời một thời gian thôi, người anh yêu vẫn mãi là em. Em đã tự an ủi mình như vậy mỗi đêm anh vắng nhà. Anh có biết em đã trải qua những đêm đó như thế nào không. Vậy mà bây giờ anh còn dám bỏ em đi sao, tại sao anh lại ác đọc đến thế, rốt cuộc em là gì của anh đây. Xin anh, hãy ở lại được không. Em không cho anh đi đâu hết”.

vợ 2

Cô nhân tình vẫn đứng lặng yên, nhưng cũng bắt đầu rối bời, cô và vợ rốt cuộc ai là người anh yêu nhất. Đến bây giờ thì cô đã hiểu, dù cố gắng thế nào, dù yêu anh ra sao thì cô vẫn chỉ là một người qua đường, sớm muộn cũng bị lãng quên. So với vợ, cô chẳng là gì hết.

Thật ra trong trái tim người đàn ông, nhân tình đôi khi cũng chỉ giống như một đóa hoa tử đinh hương, khi mới bắt đầu yêu thì tỏa ra mùi hương thơm ngát, lay động lòng người, nhưng đến khi sinh tử ly biệt thì chẳng qua cũng chỉ là một đóa hoa khô héo, đau khổ cũng chỉ có thể giữ lại cho riêng mình, chỉ có bản thân phỉa chịu đựng sự cay đắng đó. Thế nhưng vợ lại khác, đối với đàn ông vợ giống như một chiếc túi áo, dù rách dù hỏng thì mãi mãi vẫn nằm trên áo, và cho dù sinh ly tử biệt thì tình yêu của anh ta cuối cùng vẫn sẽ thuộc về người vợ.

Tất cả người đàn ông trên thế giới đều như nhau. Tình nhân chỉ là gia vị lạ lẫm để thêm vào món canh của anh ta cho thêm phần khác biệt. còn người anh ta luôn không thể từ bỏ được chỉ có vợ mà thôi. Đó cũng chính là khác biệt lớn nhất giữa vợ và nhân tình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét